GỬI ANH NGƯỜI CHỒNG PHẢN BỘI.

 GỬI ANH NGƯỜI CHỒNG PHẢN BỘI.

Tôi từng nghĩ, thế gian này rộng lớn là vậy, cuối cùng cũng đã gặp được anh....
Người ta tìm nhau đã khó, ở bên nhau một đời cũng chẳng mấy dễ dàng.



Duyên kiếp vợ chồng đâu phải nói đến là đến, quẩn quanh mãi miết mới đủ sức dừng chân.
Thế là tôi nghĩ một lần gật đầu nhận một tiếng gọi vợ từ anh, chính là cả đời không rời đi.
Tôi không buông tay, anh không rời xa, chúng ta cứ ở bên nhau đến răng long đầu bạc.
Tôi đã từng nghĩ như thế, như thứ chấp niệm khắc lòng tạc dạ, thế nhưng, anh đã đan tâm phản bội!
Phải chi anh nói mình hết tình rồi, tôi sẽ tiễn anh ra cửa để đến hôm nay, một câu anh nói thương người khác thế là rời đi.
Tôi không lên tiếng, càng không mong níu kéo...
Anh bảo người ta vì anh mà bỏ lỡ tuổi trẻ, thế thì anh có từng tiếc xuân xanh của tôi tuổi thơ của con ?
Anh cho người ta một chữ tình sống chết phải giữ, thế còn nghĩa với tôi anh quay lưng là vứt bỏ.
Tình thì mặn nồng, còn nghĩa thì lại nhạt nhoà, có quá tàn nhẫn hay không ?
Người ta hỏi tôi có đau lòng không sao chẳng níu kéo ?
Đau chứ! Nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ níu kéo một người phản bội cạn tình như anh.
Đàn ông tệ thì không nên tiếc, tôi chỉ tiếc một đời con sau này khó lòng đầy đủ với người ta.



Tôi thương mình chỉ một, mà thương con gấp vạn lần !!!
Tôi cần chồng cần cha cho con, nhưng không cần tới mức chấp nhận một kẻ bội bạc như anh.
Đồ vật đã hỏng còn chấp vá được chứ gia đình đã mất đi rồi thì anh đừng mong tìm lại.
Thôi thì đơn ly hôn tôi đã ký xong cũng đã gom đủ thất vọng rồi, xin trả lại anh một đời ly tan.